Trong bài thơ “Là thi sĩ”, tặng các nhà thơ Việt Nam, ra đời năm 1942, nhà thơ Sóng Hồng (bút danh của đồng chí Trường Chinh) đã truyền thông điệp rằng: Nếu thi sĩ “Để tâm hồn treo ngược ở cành cây... Chìm đắm ở thương hoa và tiếc ngọc...” thì đó là tai ương, chướng họa của nhân quần. Tám thập kỷ trôi qua, soi rọi vào hiện thực cuộc sống và công cuộc xây dựng, chỉnh đốn Đảng hiện nay, tư tưởng và thông điệp ấy vẫn vẹn nguyên tính thời sự...
Thời gian gần đây, trên
một số diễn đàn văn học, nhất là tài khoản cá nhân của nhiều nhà văn trên mạng xã hội, đã chia sẻ
thông tin, bình luận về những cuốn sách mới xuất bản của một số tác giả. Phần
lớn những cuốn sách này không có gì nổi trội, nhiều tác giả còn rất xa lạ với
bạn đọc. Điều gây chú ý đối với dư luận là những lời tán dương về sự “nổi loạn”
của tác giả, tác phẩm.
Thực ra, “nổi loạn”
không phải là thuật ngữ xa lạ, mới mẻ. Nó xuất hiện trong đời sống văn học-nghệ
thuật lâu nay như một kiểu hội chứng dị biệt và được không ít người cổ xúy,
tung hô như là một sự đột phá, sáng tạo, phá cách. Nói về sự “nổi loạn” trong
tác phẩm văn học-nghệ thuật, đó có thể là một kiểu nhân vật có tính cách “nổi
loạn”, các kiểu lập ngôn “nổi loạn”, hay một khuynh hướng sáng tác “nổi
loạn”... Và tất cả đều bắt nguồn từ tư duy “nổi loạn” của người sáng tạo. Khách
quan mà nói, không phải tất cả phong cách “nổi loạn” đều mang hàm ý xấu, tiêu
cực. Có những sự “nổi loạn” về nghệ thuật tu từ, về xây dựng tính cách nhân vật
được tác giả sử dụng như một thủ pháp nghệ thuật để tạo sự khác biệt, điển
hình, làm nổi bật tư tưởng, nội dung tác phẩm, được giới chuyên môn và công
chúng đánh giá cao. Tuy nhiên, không ít người lại cố tình “nổi loạn” hoặc lấy
cớ “nổi loạn” để cho ra đời những sản phẩm gây hại. Người thì muốn “nổi loạn”
để tạo sự khác biệt, gây chú ý. Người lại thích “nổi loạn” như một kiểu bắt
chước, học đòi. Và cái sự “nổi loạn” được nhắc đến nhiều trong thời gian qua
chính là dục tính trong tác phẩm. Người ta gọi đó là “dâm thư” (sách khiêu
dâm). Ở đây, chúng tôi không bàn sâu về học thuật, bởi đó là phần việc của các
nhà phê bình. Xét trên phương diện “nghệ thuật vị nhân sinh”, soi rọi vào hiện
thực đời sống xã hội thì thấy rõ, sự “nổi loạn”, lệch chuẩn, loạn chuẩn trong
sáng tác văn học-nghệ thuật hiện nay chính là biểu hiện tiêu cực, một dạng của
suy thoái tư tưởng chính trị, phẩm chất đạo đức, lối sống trong một bộ phận văn
nghệ sĩ.
Những tác phẩm có tính
chất “nổi loạn” kiểu này hoàn toàn không có tác dụng gì trong việc bồi đắp đời
sống văn hóa tinh thần cho công chúng ngoài việc gây tò mò, kích thích lối sống
trụy lạc, ru ngủ thanh niên... Từ sự “nổi loạn” trong tác phẩm văn học-nghệ
thuật đến hành vi nổi loạn của con người trong đời sống xã hội có mối liên hệ
chặt chẽ với nhau, bởi văn học-nghệ thuật có chức năng giáo dục thẩm mỹ, định
hướng lối sống cho công chúng. Những cuốn “dâm thư” và những sản phẩm nghệ
thuật lấy việc mô tả trần trụi cảnh sinh hoạt tình dục của con người trong các
mối quan hệ ma mị, ma quái, kinh dị... có ảnh hưởng tiêu cực đến đời sống văn
hóa tinh thần của công chúng. Nó làm cho lớp trẻ bị ru ngủ, say sưa trong ý
tưởng hoan lạc, phó thác cuộc đời cho số mệnh, thủ tiêu ý chí phấn đấu, thui
chột động lực phát triển, bàng quan với khát vọng phát triển đất nước phồn
vinh... Đó chính là những biểu hiện của suy thoái phẩm chất đạo đức, lối sống
trong văn học-nghệ thuật. Thực trạng này đã được Đảng ta chỉ rõ trong Nghị
quyết Trung ương 4 (khóa XII), đó là: “Tác động, lôi kéo, lái dư luận xã hội
không theo đường lối của Đảng; cổ xúy cho quan điểm, tư tưởng dân chủ cực đoan;
thổi phồng mặt trái của xã hội. Sáng tác, quảng bá những tác phẩm văn hóa, nghệ
thuật lệch lạc...”. Mặc dù đã được nhắc đến nhiều, nhưng những biểu hiện lệch
lạc ấy vẫn chưa được khắc phục. Tại Hội nghị văn hóa toàn quốc năm 2021, Đảng
ta tiếp tục nhấn mạnh: “Những yếu kém, bất cập nêu trên chậm được giải quyết
mặc dù đã được nhắc đi, nhắc lại trong nhiều văn kiện, nghị quyết của Đảng. Sự
yếu kém, khuyết điểm này đã gây hệ luỵ, tác động tiêu cực đến phát triển kinh
tế-xã hội, đến xây dựng con người và môi trường văn hóa của chúng ta”...
Trong xu thế hội nhập,
hơn lúc nào hết, khát vọng xây dựng đất nước hùng cường, xã hội phồn vinh đang
được Đảng, Nhà nước ta đề cao, trở thành xu thế tất yếu của hành trình phát
triển. Trong bối cảnh đó, nếu một bộ phận không nhỏ văn nghệ sĩ “Để tâm hồn
treo ngược ở cành cây...”, ngụp lặn trong ngôn ngữ dung tục và tư duy “nổi
loạn”, kích thích lối sống ẩn mình, ích kỷ, thực dụng, trao gửi số phận cuộc
đời cho “mộng ái cao siêu”, đi ngược lại xu thế thời đại... thì đó là hành vi
trái đường lối, quan điểm của Đảng. Sự lệch chuẩn ấy lại được cổ xúy, tung hô
bằng kiểu lập ngôn “nổi loạn” của không ít người viết phê bình, thì sự nguy hại
đối với đời sống văn hóa tinh thần của xã hội càng lớn.
Như vậy, những biểu
hiện, khuynh hướng hay trào lưu sáng tác tác phẩm văn học-nghệ thuật với lối tư
duy “nổi loạn”, lệch chuẩn, cần phải kịp thời có giải pháp chấn chỉnh, khắc
phục.
Cần kiên quyết đấu tranh chống các trào lưu văn học nhưng nội dung lệch lạc, đồi trụy, cực đoan, tiêu cực. K10
Trả lờiXóaĐấu tranh với các nội dung sai trái.lệch lạc.K10
Trả lờiXóa