Bài hát
“nằm lòng” của những người lính có từ hơn 70 năm nay là bài hát “Vì nhân dân
quên mình” (của nhạc sĩ Doãn Quang Khải). Bài hát của thời tân binh, bài hát
khởi đầu của đời binh nghiệp chỉ có dân và Bác.
Dân và Bác là máu thịt, là bản chất của Quân đội ta từ khi mới chỉ có 34 người cùng ít lưỡi lê và súng kíp cách đây sắp trọn 80 năm. Trên thế giới chắc chẳng có quân đội nào mà người lính lại gọi lãnh tụ của mình là Bác, là “người Cha thân yêu”; đồng thời gọi vị Đại tướng Tổng Tư lệnh của mình là “người Anh Cả” như Quân đội nhân dân Việt Nam. Thật gia đình, thật “một lòng phụ tử”, “huynh đệ chi binh” và cũng thật Việt Nam!