Trong lịch sử đấu tranh dựng nước và giữ nước, dân tộc Việt Nam ta đã trải qua nhiều cuộc chiến tranh đánh đuổi quân xâm lược, bảo vệ nền độc lập và chủ quyền biên giới trên không, bộ, biển. Trong những cuộc chiến đó đã gây đau thương, mất mát không hề nhỏ, nhất là sự hy sinh xương máu của biết bao đồng bào, đồng chí. Và cuộc chiến đấu bảo vệ chủ quyền biên giới, lãnh thổ, gìn giữ hòa bình, an ninh của đất nước, vẫn còn đó những thách thức, sự tác động đa chiều từ các nước láng giềng, trong khu vực nằm trong tổng hòa mối quan hệ với các nước lớn về vấn đề biên giới, biển đảo.
Đặc biệt, như
chúng ta đều biết, từ năm 1974 cho đến nay, Trung Quốc với âm mưu bành trướng, bá
quyền, thâu tóm biển Đông với đã nhiều
lần ngông cuồng xâm phạm chủ quyền, gia tăng căng thẳng trên biển Đông, trong
đó có cả khu vực thuộc chủ quyền quốc gia Việt Nam. Và chắc chắn, họ sẽ tiếp
tục còn giở nhiều chiêu trò khác để nhằm đạt được mục đích họ đã đề ra về “Đường lưỡi bò” hay “đường chín đoạn” hoang tưởng.
Trước những
vấn đề trên, đã có rất nhiều quan điểm trái chiều, thậm chí, trên các trang
mạng xã hội, một số người còn tỏ ra vô cùng bức xúc, căm giận mà đặt câu hỏi
“Tại sao chúng ta mua sắm trang bị hiện đại cho hải quân, không quân, tên lửa
bờ… nhưng lại để cho Trung Quốc xâm phạm chủ quyền mà không ra tay trấn áp kẻ
thù?”.
Xét về mặt
tích cực, những câu hỏi như vậy xuất phát từ lòng yêu nước, tự tôn dân tộc của
người dân Việt Nam, dù cho có thể hiện bằng cách này hay cách khác. Nhưng dưới
góc độ quan điểm của những kẻ cơ hội chính trị, đám con rối làm tay sai cho
ngoại bang thì đó chẳng khác nào một lời kích động, bôi nhọ uy tín của Nhà nước
và lực lượng Quân đội nhân dân Việt Nam.
Vậy tại sao Đảng,
Nhà nước ta lựa chọn đấu tranh bảo vệ chủ quyền biển đảo bằng con đường hòa
bình, kiên trì, lâu dài trên cơ sở thượng tôn pháp luật và các điều ước quốc tế.
Trước hết,
những đau thương mất mát từ bài học của các cuộc chiến tranh đánh đuổi quân xâm
lược đã dạy cho chúng ta hiểu rất rõ nỗi đau xót của chiến tranh loạn lạc, của
bom rơi máu đổ, vậy nên chẳng ai mong muốn chiến tranh xảy ra, đặc biệt là lãnh
đạo đất nước. Còn riêng với Trung Quốc, thì không phải bây giờ chúng ta mới lựa
chọn một đường lối đối ngoại vừa mềm mại, vừa cương quyết “lúc nhu, lúc cương”.
Bởi lẽ, số phận đã đưa đẩy Việt Nam chúng ta phải trở thành hàng xóm của môt
quốc gia có tới hơn 30 lần tiến hành các cuộc chiến tranh xâm lược nước ta.
Cho nên, trước
âm mưu bành trướng, muốn nuốt chửng Việt Nam của người láng giềng to xác, chúng
ta không thể nướng sức người, sức của, tính mạng của đồng chí, đồng bào ta vào
chiến đấu với những thế lực không cân sức ấy. Trong bối cảnh toàn cầu hóa, muốn bảo
vệ chủ quyền biển, đảo, chúng ta phải phát huy tinh thần tự lực, tự cường và phải
biết kết hợp sức mạnh dân tộc với sức mạnh thời đại, nêu cao tính chính nghĩa,
tranh thủ sự đồng tình, ủng hộ của quốc tế, “kiên quyết, kiên trì đấu tranh”,
tăng cường hợp tác quốc tế, “tạo sự đan xen lợi ích”, “vừa hợp tác, vừa đấu
tranh”. Và cũng cần xác định, giải quyết tranh chấp trên Biển Đông là vấn đề
lâu dài, không thể nóng vội, kiên trì hợp tác tìm kiếm biện pháp hòa bình để giải
quyết tranh chấp, không làm phức tạp thêm tình hình, bảo vệ lợi ích chính đáng
của ta, đồng thời tôn trọng lợi ích chính đáng của các nước trên cơ sở tuân thủ
luật pháp quốc tế. Tăng cường công tác đối ngoại của Đảng, ngoại giao nhà nước
và đối ngoại quốc phòng với các nước trong khu vực, các nước có vùng biển giáp
ranh, chồng lấn để xây dựng lòng tin, tạo sự hiểu biết lẫn nhau, giảm bớt căng
thẳng, kịp thời phối hợp giải quyết bất đồng và các vấn đề nảy sinh trên biển.
Qua đó, hình thành môi trường thuận lợi cho bảo vệ chủ quyền biển, đảo, không để
xảy ra xung đột, không để đất nước bị cô lập trong vấn đề Biển Đông, cùng các
nước xây dựng vùng biển hòa bình, hữu nghị, hợp tác, phát triển, ổn định lâu
dài.
Đặc biệt, phải
hiểu rằng hiện nay, Trung Quốc chỉ cần một cái cớ hợp lý để phát động cỗ máy
chiến tranh nuốt gọn biển Đông mà dư luận quốc tế khó lên tiếng kết tội Trung
Quốc là xâm lược hay phát xít. Cái cớ ấy sẽ biến kẻ xâm lược, ăn cướp thành kẻ
tự vệ. Bởi vậy, chúng ta không phải không đấu tranh mà là chúng ta đang đấu
tranh trong khôn khéo và trí tuệ. Đó mới là đỉnh cao của nghệ thuật quân sự
trong sự nghiệp bảo vệ độc lập, hòa bình và toàn vẹn lãnh thổ của dân tộc Việt
Nam.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét