Cùng chuyến đi với chị Lê
Thị Bích Hường năm đó còn có nữ nhà văn Hiệu Constant (kiều bào Pháp). “Hành
trình hơn 1.000 hải lý cùng 200 thành viên của đoàn công tác số 10 trên con tàu
KN491 là những kỷ niệm về một gia đình đặc biệt, đầy ắp tình yêu quê hương, biển
đảo, tràn ngập tiếng cười và nhất là sự xúc động đôi khi không thể nói được bằng
lời… Chỉ trong có 10 ngày thôi mà tôi như sống rất nhiều cuộc đời, có vui, có
hân hoan và còn có cả những giọt nước mắt, lúc ngậm ngùi khi hoan hỉ. Tôi đã trải
qua nhiều cung bậc cảm xúc. Và trên hết, tôi đã cảm nhận sâu sắc rằng mỗi nhành
san hô, mỗi hạt cát và cỏ cây nơi đây đều mang hồn thiêng dân tộc, thấm đẫm mồ
hôi và xương máu của nhiều thế hệ con dân đất Việt”, nhà văn Hiệu Constant viết
trong cuốn truyện ký mang tên “Kiều bào với Trường Sa” xuất bản hồi tháng 5.
Cũng theo lời kể của chị Hiệu Constant, dù từng chứng
kiến và tham dự vô vàn buổi lễ chào cờ của nhiều thế hệ, nghe Quốc ca của nhiều
nước trên thế giới, xem các đoàn duyệt binh còn hoành tráng hơn nhiều, song buổi
chào cờ tại đảo Song Tử Tây vẫn gây nhiều xúc động. “Nhất là khi được nghe giọng
nói rắn rỏi, trang nghiêm của một chiến sĩ trẻ đọc 10 lời thề. Tôi nhận thấy
ánh mắt rưng rưng của các cán bộ lãnh đạo đoàn công tác và những dòng lệ đọng
trên mi rồi lăn dài trên má của một số đại biểu kiều bào, cảm nhận những bước
đi vững mạnh kiêu hùng của các đoàn duyệt binh… Trường Sa, hai tiếng thân
thương, luôn vang mãi trong tâm khảm của mỗi người dân đất Việt, nhất là với những người con xa xứ. Tất cả những
kiều bào mà tôi đã may mắn phỏng vấn, ai cũng tự nguyện biến mình thành cánh én
để loan tin, để làm lan toả những gì mình mắt thấy tai nghe về chủ quyền thiêng
liêng của biển đảo Trường Sa… Giờ đây, Trường Sa không còn xa nữa”, nhà văn Hiệu Constant chia sẻ.
Trong khi đó, chị Cao Hồng Vinh, Chủ tịch CLB Hoàng Sa Trường Sa tại Ba Lan vẫn lưu
giữ con gốc biển nhỏ do một chiến sĩ ở Trường Sa tặng
trong lần tới thăm đảo. “Mỗi lần đến đảo, chúng tôi lại cảm nhận được tình cảm ấm
áp như trở về ngôi nhà thân thương của mình. Tôi còn nhớ như in cảnh một chiến sĩ đi tìm đồng hương trong
đoàn để nhờ gửi lời hỏi thăm gia đình. Hay tâm tình của một chiến sĩ trẻ nhớ
người yêu. Ngày nào, chiến sĩ đó cũng thu nhặt ốc biển, rửa sạch và gói gém kỹ
để chờ dịp gửi về cho người yêu. Còn có câu chuyện về bé con đến trường và sự vất
vả của các thầy cô giáo dạy con chữ cho lũ trẻ trên đảo… Nhiều lắm những câu
chuyện trên đảo chìm đảo nổi. Chính Trường Sa đã trở thành sợi dây kết nối
chúng tôi. Chỉ cần gặp bất cứ ai ở trời Tây mà nói đến đã thăm Trường Sa thì như
thân thiết một nhà. Chúng tôi thành lập CLB Trường Sa-Hoàng Sa ở châu Âu để vừa
là nơi ôn kỷ niệm, vừa là nơi để chia sẻ kế hoạch hỗ trợ Trường Sa. Và trong
tim chúng tôi vẫn luôn ghi nhớ câu thơ đầy cảm xúc về Trường Sa của anh Giáp
Quang Chung, kiều bào Hungary: “Trường
Sa xin đến một lần/Để mang Tổ quốc lại gần trong tim”.
Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam. K10
Trả lờiXóaKiều bào ta cùng với cả nước luôn dành rất nhiều tình cảm cho Trường Sa và Hoàng Sa.K10
Trả lờiXóaKhẳng định chủ quyền Việt Nam.Hoàng Sa.Trường Sa là của Việt Nam.k10
Trả lờiXóaChúng ta phải cho thế giới biết rằng từ xa xưa Hoàng Sa.Trường Sa là của Việt Nam.do ông cha ta đã gây dựng .k10
Trả lờiXóa“Trường Sa xin đến một lần/Để mang Tổ quốc lại gần trong tim”. K10
Trả lờiXóaTrường Sa, hai tiếng thân thương, luôn vang mãi trong tâm khảm của mỗi người dân đất Việt. K10
Trả lờiXóa