Nếu không triệt tiêu được bệnh giả dối trong một bộ phận cán bộ, đảng viên thì đến một lúc nào đó, nó sẽ trở thành một thứ “vi rút” nguy hại có thể phát sinh, lây lan trong cấp ủy, cơ quan, đơn vị.
Hai đảng viên cao niên ngồi tâm sự:
- Dạo này đọc báo chí, thấy người ta nhận diện
triệu chứng, mổ xẻ nhiều căn bệnh liên quan đến một bộ phận cán bộ, đảng viên.
Nào là bệnh cơ hội, bệnh thực dụng, bệnh ích kỷ, bệnh phô trương, bệnh háo
danh, bệnh vô cảm… Bệnh nào cũng đáng lo ngại ảnh hưởng đến “sức đề
kháng” nhân cách cán bộ, đảng viên. Nhưng có một thứ bệnh đáng sợ hơn, ông biết
là bệnh gì không?
- Theo tôi, đó chính là bệnh giả dối.
- Đúng vậy! Có lẽ chưa bao giờ cái bệnh giả dối của một bộ phận
cán bộ, đảng viên lại biểu hiện dưới muôn hình vạn trạng như thời nay. Nào là
khai man tuổi tác, bằng cấp, trình độ học vấn theo kiểu “mập mờ đánh lận con
đen”, thậm chí “đổi trắng thay đen”. Nào là kê khai tài sản theo kiểu “Có bốn
bảo hai, có hai bảo một”. Nào là “dối trên, lừa dưới” khi tinh vi “đánh bóng”
kết quả, tô hồng thành tích; nhưng lại mưu mô giấu nhẹm khuyết điểm của tổ chức
và bản thân. Nào là trong giao tiếp ứng xử, bên ngoài thì tỏ vẻ niềm nở, thân
tình, “anh anh chú chú”, nhưng bên trong thì “bằng mặt mà không bằng lòng”,
ngấm ngầm giữ miếng, nghi kỵ, tìm cách hãm hại lẫn nhau. Nào là trên đăng đàn,
trong hội nghị, trước tập thể, lúc đương chức thì nói một đằng, nhưng khi ra
ngoài, lúc “trà dư tửu hậu” hay khi về hưu thì lại “lươn lẹo” nói khác. Bệnh
giả dối của một số người còn thể hiện ở “vỏ bọc” hào hoa, phong nhã nhưng tâm
địa nhỏ nhen, ích kỷ. “Triệu chứng” nổi cộm nhất của bệnh giả dối là ở thái độ
“tiền hậu bất nhất”, nói nhiều làm ít, nói hay làm dở, “hứa nhiều làm chẳng
đáng bao nhiêu”, thậm chí nói đúng, làm sai, chỉ đạo và yêu cầu cấp dưới phải
“làm thế này”, nhưng bản thân làm ngược lại chính những điều mình đã nói.
- Càng ngẫm càng cảm thấy xót xa! Thời kháng chiến muôn vàn gian
khó, thế mà tuyệt đại đa số cán bộ, đảng viên không chỉ thể hiện phẩm chất
trung thành với Đảng, ý chí trung kiên với cách mạng, mà luôn có ý thức trung
thực với tổ chức, với nhân dân và với bản thân mình. Thời đó nói đến đảng viên
là nói đến đức hy sinh, lòng trung thành, tính trung thực, là hình mẫu,
biểu tượng nhân cách cao đẹp trong lòng muôn dân.
- Không ngẫu nhiên mà trong ba yếu tố Chân - Thiện - Mỹ thì cái
thật, cái đúng của con người được định vị ở nấc thang giá trị hàng đầu. Vì cái
chân, cái thật luôn là tiền đề, cơ sở để xây dựng cái tốt, cái đẹp. Mặt khác,
bản chất cái tốt, cái đẹp luôn hàm chứa trong nó cái chân thật xác đáng. Lòng
tự trọng, tự tôn của mỗi đảng viên chân chính đều có xuất phát điểm từ đức tính
trung thực. Một trong những nội dung nhiệm vụ của đảng viên đã được quy định
trong Điều lệ Đảng là phải “trung thực với Đảng”. Nếu ai mang danh đảng viên mà
không thấm thía điều này và không tự mình nghiêm khắc phòng ngừa, tẩy rửa những
triệu chứng bệnh giả dối của bản thân thì đang tự “nuôi dưỡng” mầm mống suy
thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống cho chính mình!
- Thực tế đã minh chứng những điều ông vừa
nói. Nếu sống trung thực với mình, với tổ chức, với Đảng, với nhân dân, có lẽ
hàng chục cán bộ cấp cao không phải mất quyền, mất chức, mất uy tín, mất danh
dự, thậm chí sa vào vòng lao lý để rồi mất cả quyền công dân. Đáng nói hơn,
bệnh giả dối thời nay không dừng lại ở một vài cá nhân, mà còn “lây lan” sang
cả không ít tập thể. Thì đấy, vì thiếu thái độ thẳng thắn, trung thực trong tự
phê bình và phê bình, nên một số tập thể thường vụ cấp ủy “to” như cấp tỉnh,
cấp bộ ngành trung ương thời gian qua đã bị xử lý kỷ luật để rồi kéo theo hàng
loạt cán bộ từng có “quyền cao chức trọng” cùng ghi thêm “một chấm đen” trong
lý lịch chính trị của bản thân.
- Nếu không triệt tiêu được bệnh giả dối trong một bộ phận cán bộ,
đảng viên thì đến một lúc nào đó, nó sẽ trở thành một thứ “vi rút” nguy hại có
thể phát sinh, lây lan trong cấp ủy, cơ quan, đơn vị. Và dĩ nhiên, “đại họa”
không chỉ một người gánh chịu, mà kéo theo nhiều người cũng phải khốn đốn và từ
đó, “sức đề kháng” của mỗi tổ chức đảng nói riêng và của Đảng ta nói chung khó
mà được bảo toàn chắc chắn, trọn vẹn./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét