Thứ Bảy, 17 tháng 2, 2024

NGHỆ THUẬT TÁC CHIẾN “NẮM THẮT LƯNG ĐỊCH MÀ ĐÁNH”

 

Trong cuộc kháng chiến chống Mỹ, cứu nước, trên cương vị Bí thư Trung ương Cục miền Nam, Đại tướng Nguyễn Chí Thanh đã căn cứ vào tình hình địch và khả năng tác chiến của Quân đội và Nhân dân ta, đề xuất cách đánh thông minh, sáng tạo, ấy là “nắm thắt lưng địch mà đánh”.

Có thể khẳng định, đây là sự vận dụng sáng tạo nghệ thuật quân sự truyền thống “lấy ít địch nhiều”, “lấy yếu chống mạnh” của ông cha ta vào cuộc chiến tranh chống Mỹ xâm lược, có tiềm lực kinh tế, quân sự hơn ta gấp nhiều lần. Nắm vững và vận dụng sáng tạo nghệ thuật tác chiến quân sự này Quân đội và Nhân dân ta trên các chiến trường đã lập nên những chiến công to lớn, “đánh cho Mỹ cút, đánh cho Ngụy nhào”, giải phóng miền Nam, thống nhất Tổ quốc. Trải qua thời gian, tư tưởng, nghệ thuật tác chiến “nắm thắt lưng địch mà đánh” của Đại tướng Nguyễn Chí Thanh vẫn giữ nguyên giá trị lý luận và có ý nghĩa thực tiễn hết sức sâu sắc, nhất là trong điều kiện chiến tranh địch sử dụng vũ khí, phương tiện công nghệ cao ngày nay.

Quân đội Mỹ là đội quân nhà nghề được trang bị vũ khí, khí tài hiện đại bậc nhất thế giới. Điểm mạnh cơ bản của quân địch là cơ động nhanh, hỏa lực mạnh, độ chính xác cao, nhanh chóng đè bẹp đối thủ khi sử dụng nghệ thuật tác chiến theo lối chính quy, hai bên cùng dàn trận đôi công tác chiến trực diện. Điểm yếu chí mạng của Quân đội Mỹ là khi đối phương sử dụng nghệ thuật tác chiến áp sát và quần lộn trên một khu vực chiến trường hẹp thì các loại vũ khí, phương tiện hiện đại không phát huy được tính năng kỹ, chiến thuật. Phát hiện được điểm yếu này của Quân đội Mỹ, nghệ thuật tác chiến “nắm thắt lưng địch mà đánh” đã được Đại tướng Nguyễn Chí Thanh đề xuất và áp dụng rộng rãi trên các chiến trường của cuộc kháng chiến chống Mỹ, cứu nước.

Chiến dịch Plei-me diễn ra tháng 11-1965 là một ví dụ điển hình về nghệ thuật tác chiến “nắm thắt lưng địch mà đánh”. Vào thời điểm này, tại thung lũng Ia Đrăng (huyện Chư Pông, tỉnh Gia Lai), diễn ra những trận đánh vô cùng ác liệt giữa bộ đội chủ lực Tây Nguyên và Sư đoàn kỵ binh bay số 1- con “át chủ bài” của Quân đội Mỹ thời bấy giờ. So sánh về lực lượng và vũ khí, trang bị của chiến dịch này cho thấy, quân đội Mỹ được chi viện mạnh mẽ của hỏa lực pháo binh và không quân, kể cả pháo đài bay chiến lược B-52. Với lực lượng của một trung đoàn bộ binh, thực hiện nghệ thuật tác chiến “nắm thắt lưng địch mà đánh”, bộ đội ta đã tiêu diệt một tiểu đoàn và đánh thiệt hại nặng một tiểu đoàn khác của Quân đội Mỹ, buộc chúng phải tháo chạy khỏi thung lũng Ia Đrăng...

Địa đạo Củ Chi là một căn cứ kháng chiến nằm sát nách thành phố Sài Gòn-Trung tâm kinh tế, chính trị và được bố trí một lực lượng quân sự khổng lồ của Mỹ-Ngụy. Quân, dân Củ Chi đã dũng cảm, ngoan cường đánh bại các cuộc hành quân quy mô lớn và hết sức tàn bạo bằng các loại vũ khí, phương tiện chiến tranh hiện đại của quân địch trong suốt cuộc chiến tranh. Có thể khẳng định, nơi đây đã thể hiện sinh động nhất và phát huy cao độ nghệ thuật tác chiến “nắm thắt lưng địch mà đánh” của quân và dân Nam Bộ. Tính sáng tạo của cách đánh này là quân và dân ta đã tối thiểu hóa sức mạnh của binh khí và kỹ thuật hiện đại của quân địch, nhưng phát huy tối đa sức mạnh của Quân đội ta, bởi lối đánh gần, áp sát đối phương. Sự sáng tạo đó được thực hiện trên nền tảng lý luận nghệ thuật quân sự vừa hiện đại, vừa quán triệt sâu sắc tư tưởng quân sự của ông, cha. Điều quan trọng hơn, nghệ thuật tác chiến được khái quát hết sức ngắn gọn trong 6 chữ “dễ hiểu, dễ nhớ”, mỗi người lính đều có thể thực hiện khi giữ bất kỳ cương vị nào trong tác chiến và trong từng hoàn cảnh chiến đấu cụ thể...

 

1 nhận xét: