Lại một buổi giao ban bệnh viện thật đặc biệt mà không ai muốn chứng kiến. Lần thứ hai trong vòng một tuần, các cán bộ, nhân viên y tế phải tiến hành nghi thức dành một phút mặc niệm để tưởng nhớ người đã khuất là mẹ của một nhân viên bệnh viện qua đời mà nhân viên ấy không thể về tiễn đưa đến nơi an nghỉ cuối cùng. Nhìn những giọt nước mắt lăn dài trên má nữ đồng nghiệp vừa mất đi người mẹ yêu dấu, chúng tôi như đứt từng khúc ruột...
Từ khi dịch Covid-19 xuất hiện, Bệnh viện Bệnh Nhiệt đới Trung
ương cơ sở 2 tại Đông Anh (Hà Nội) được nhiều người biết đến hơn, bởi là tuyến
cao nhất điều trị bệnh nhân Covid-19. Nhưng có lẽ mọi người mới chỉ biết đến
bệnh viện qua những con số, qua những ca bệnh nặng được cứu sống, qua đội ngũ
nhân viên tận tụy và hết mình vì công việc. Chứ chưa mấy ai biết rằng, đằng sau
những gì bệnh viện đã làm được, còn có sự hy sinh thầm lặng mà chỉ người trong
cuộc mới hiểu được. Tuần vừa qua là một tuần thật nặng nề và khó khăn. Chúng
tôi đã phải đón nhận những thông tin buồn: Một nữ điều dưỡng bị chính bệnh nhân
Covid-19 mình đang chăm sóc hành hung, một đám cưới phải hủy và liên tiếp hai
người mẹ của những bác sĩ, nhân viên qua đời nhưng bởi bệnh viện đang thực hiện
cách ly y tế, họ không thể về nhìn mặt mẹ lần cuối, chỉ biết khóc mẹ từ xa.
Trường hợp thứ nhất là mẹ của vợ chồng bác sĩ T.V.G qua đời.
Trường hợp thứ hai là mẹ chồng của một cán bộ đang thực hiện công tác chống
dịch tại bệnh viện. Khi biết tin mẹ mất, cũng là lúc gia đình chị chia 3 ngả.
Con chị còn nhỏ được gửi người thân, chỉ có chồng chị kịp về quê chịu tang
trước khi có quyết định cách ly phòng dịch. Còn chị, vẫn trong bệnh viện cơ sở
2 cách ly y tế với bên ngoài. Đại diện bệnh viện, cũng không thể đến chia buồn
cùng gia đình, bởi Thanh Hóa (quê chồng chị) đã có lệnh cách ly những người về
từ vùng dịch. Chúng tôi, những đồng nghiệp của các anh, các chị đành vái vọng
từ xa, gửi chút lòng thành, cầu an và chia buồn với gia đình có người đã mất.
Cuộc chiến với Covid-19 còn dài, còn bao câu chuyện chưa kể...
Đằng sau những chiến sĩ áo trắng luôn can trường trên trận chiến với Covid-19
là những nỗi đau giằng xé. Nhưng họ đã gác nỗi đau, biến đau thương thành hành
động. Họ lao vào công việc, chiến đấu với con virus quái ác, giành giật sự sống
cho người bệnh. Có thiệt thòi nào bằng chuyện hạnh phúc trăm năm phải gác lại?
Có nỗi buồn nào bằng khi ta bị chính người ta đang chăm sóc sức khỏe cho họ
hành hung? Chúng tôi cũng chỉ an ủi nhau rằng, có thể do bệnh nhân ấy bị khủng
hoảng tâm lý vì phải cách ly, điều trị trong một thời gian dài. Bị hành hung
đầy uất ức như vậy, nhưng rồi nữ điều dưỡng vẫn gạt nước mắt, cùng các đồng
nghiệp khác tiếp tục phát cơm, chăm sóc chu đáo cho các bệnh nhân, trong đó có
cả người vừa hành hung mình. Rồi có nỗi đau nào bằng việc mất đi người mẹ thân
yêu, nhưng lại không thể về nhìn mặt mẹ lần cuối? Vậy mà những nhân viên y tế
của bệnh viện nói riêng và trên cả nước nói chung đang phải chịu đựng, đang
thầm lặng góp công sức cho cuộc chiến đấu với dịch bệnh Covid-19.
Và rồi sớm nay, nữ nhân viên y tế đang nuôi con nhỏ, phải cách
ly và làm việc tại bệnh viện, đã dành những giọt sữa của mình cho em bé vừa
được mổ cấp cứu từ người mẹ là bệnh nhân Covid-19 đêm hôm trước. Những giọt sữa
ấy là những thứ ngọt ngào đầu tiên của cuộc đời tươi đẹp này dành cho em bé ấy.
Hôm nay, theo kế hoạch bệnh viện chúng tôi sẽ hết 21 ngày cách
ly y tế. Thế nhưng, mỗi chúng tôi đều biết rằng, cuộc chiến với Covid-19 vẫn
còn dài và thời gian chúng tôi phải xa gia đình còn dài lắm. Dẫu vậy, chúng tôi
luôn tin, để công cuộc phòng, chống dịch thành công, thì những hy sinh của nhân
viên y tế cũng vẫn chỉ là một phần nhỏ bé. Sự chỉ đạo quyết liệt, sáng suốt của
các cấp lãnh đạo, của các ban, ngành, đoàn thể, sự đồng lòng chung tay của toàn
dân và ý thức phòng, chống dịch của từng cá nhân mới là yếu tố lớn tạo nên
thành công. Hôm trước, chúng tôi đã được đọc những lá thư viết tay, nét chữ còn
run run của các con học sinh tiểu học gửi cho cán bộ, bác sĩ, nhân viên y tế
bệnh viện. Trong thư các con đã động viên chúng tôi, khiến nhiều người trong
chúng tôi ứa nước mắt. Chính những lời động viên mộc mạc, chân thành ấy là động
lực tinh thần rất lớn để chúng tôi quyết tâm cùng cộng đồng vượt qua dịch bệnh
quái ác này.
NHỮNG CHIẾN BINH ÁO TRẮNG
Trả lờiXóaThật sự cảm phục những hi sinh cống hiến của những chiến binh áo trắng! K10
Trả lờiXóaCùng nhau chung tay để chiến thắng đại dịch Covid 19! K10
Trả lờiXóaTất cả mọi người chung tay vì sự bình yên và phát triển-k10
Trả lờiXóaChiến sỹ áo xanh đồng hành cùng chiến sỹ áo trắng. Quyết tâm chiến thắng em Cô vy! K10
Trả lờiXóaChiến sỹ áo xanh đồng hành cùng chiến sỹ áo trắng. Quyết tâm chiến thắng em Cô vy! K10
Trả lờiXóaChiến sỹ áo xanh đồng hành cùng chiến sỹ áo trắng. Quyết tâm chiến thắng em Cô vy! K10
Trả lờiXóaQuyết tâm chiến thắng dịch Covid_k10
Trả lờiXóaNhững chiến sỹ áo trắng.áo xanh thật sự dũng cảm_ k10
Trả lờiXóa